Vì nó vẫn luôn không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, lão Cổ nhìn một vòng xung quanh: “Sau này sẽ không còn Thiên Ma tộc nữa rồi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, hắn và lão Cổ xoay người rời đi.
Lúc này, trên bầu trời của Thiên Ma thành đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một hư ảnh hiện lên trong vòng xoáy màu đen đó.
Diệp Huyên và lão Cổ xoay người, lão Cổ nhìn hư ảnh kia, híp mắt lại, kiếm sau lưng lão rung lên, sẵn sàng chém ra.
Diệp Huyên nhìn hư ảnh đó, vẻ mặt không chút cảm xúc: “Người của Thiên Ma tộc sao?”
Luồng hư ảnh kia cất lời: “Hay cho một tên Diệp Huyên, làm việc đủ tuyệt tình”.
Diệp Huyên cười nói: “Tuyệt tình ư? Ta cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi!”
Hư ảnh kia cười khẩy: “Hay cho một câu nhân từ! Diệp Huyên, ta sẽ nhớ kỹ mối thù hôm nay!”
Nói xong, hư ảnh kia dần biến mất.
Lúc này, Diệp Huyên cất lời: “Lão Cổ, giết kẻ đó đi!”
Hắn vừa nói xong, lão Cổ đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, một tia kiếm quang chém thẳng tới chỗ hư ảnh kia, mà lúc này, hư ảnh kia cũng đánh ra một quyền.
Oanh!
Kiếm quang vỡ vụn!
Thấy cảnh này, Diệp Huyên cau mày, lão Cổ cũng hơi nhíu mày. Lão đang định ra tay một lần nữa thì lúc này, hư ảnh kia đã hoàn toàn biến mất.
Biến mất rồi!
Diệp Huyên sa sầm mặt.
Lúc này, lão Cổ nói: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323240/chuong-3742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.