Vô Hi trầm giọng nói: "Còn có một người!"
Nhậm Bình Sinh nói: “Người đứng sau Diệp Huyên là kiếm tu?”
Vô Hi gật đầu.
Nhậm Bình Sinh im lặng một lát rồi nói: “Hai người chúng ta liên thủ, thế gian này có lẽ không có ai có thể giết chúng ta trừ khi vị thiên đạo đó xuất thế. Mà thiên đạo sẽ không giúp đỡ Diệp Huyên vậy đâu”.
Vô Hi im lặng một lát sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.
....
Kiếm Tông.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí thế trên người hắn càng ngày càng mạnh. Không chỉ là khí thế, thực ra khí tức kiếm đạo cũng mạnh hơn nhiều so với trước kia.
Kiếm tu kiếm tu… tu chính là kiếm, lại càng là tâm.
Mỗi một lần tâm cảnh tăng lên cũng đồng nghĩa với kiếm đạo tăng lên. Có điều hắn bây giờ, kiếm đạo đã nhập phàm, muốn tăng thêm một lần nữa, khó cực khó.
Bởi vì tăng thêm một lần nữa sẽ đạt tới cấp bậc như A La.
Mà muốn đạt tới cấp bậc như cô gái váy trắng lại càng khó nữa.
Ông lão tóc bạc bên cạnh bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô gái thần bí: “Tiểu thư, hai người bên ngoài vẫn chưa rời đi, có cần lão nô ta đuổi bọn họ đi không?”
Cô gái thần bí nhẹ nhàng nói: “Không cần”.
Ông lão tóc bạc do dự muốn nói gì đó.
Cô gái thần bí nhẹ giọng nói: “Loại nhân vật nhỏ này mà không tự mình giải quyết được thì cũng quá mất mặt rồi”.
Ông lão tóc bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323205/chuong-3707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.