Máu tràn ra khỏi khoé miệng Diệp Huyên.
Ác Ma Nhạn nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không rắn chắc lắm, nhưng cũng được, có thể chịu được hai phần sức mạnh của ta, tạm ổn! Đi thôi! Đi tu luyện tử thể Ác Linh với ta!”
Dứt lời, nàng ta kéo Diệp Huyên đang bị thương nặng đi thẳng ra ngoài.
Thần Đế chợt nói: “Có cần trị thương trước không?”
Ác Ma Nhạn không ngoảnh đầu lại: “Trị thương cái gì, dù sao lát nữa còn phải đánh cho tàn phế!”
Diệp Huyên: “...”
Ác Ma Nhạn nhanh chóng dẫn Diệp Huyên đi tới một đỉnh núi.
Diệp Huyên nhìn Ác Ma Nhạn, nét mặt vô cùng nặng nề.
Thực lực của người phụ nữ này chắc chắn không thua gì A La!
Lão tổ ác ma!
Khi nãy hắn có một trực giác, đó là dù hắn sử dụng Bất Tử Chi Thân cũng không thể nào đỡ được một đòn của Ác Ma Nhạn!
Ác Ma Nhạn như hiểu suy nghĩ của Diệp Huyên, cười nói: “Đừng sợ! Dù gì ta cũng đã sống ít nhất một triệu năm! Nếu ngay cả thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như ngươi cũng không thể đánh thắng thì chẳng phải sống uổng công rồi sao?”
Triệu năm!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, các người sống lâu như vậy không thấy nhàm chán sao?”
Ác Ma Nhạn cười nói: “Thứ nhất, đa số thời gian chúng ta đều đang ngủ say! Vì thế, chúng ta không quá để tâm đến thời gian! Thứ hai, bây giờ ngươi có vô số bảo vật, nhưng ngươi vẫn muốn có được bảo vật tốt hơn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323113/chuong-3615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.