Thần linh nhìn Diệp Huyên: "Nhân loại, thần phục Thần Linh tộc ta không phải chuyện xấu hổ gì! Năm đó không biết có bao nhiêu người muốn trở thành nô lệ cho ta đâu, ngươi biết không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Ta thấy ác ma ổn hơn đấy!"
Ác ma!
Bây giờ coi như hắn cũng đã hiểu ra rồi.
Thần linh này quá tự phụ!
Có lẽ ở thời cổ đại, địa vị của nhân loại kém xa ác ma và thần linh, thế nhưng hiện tại đang là thế giới của nhân loại!
Mà những thần linh này vẫn nghĩ mình cao cao tại thượng, tự cho mình hơn người!
Diệp Huyên lắc lắc đầu: "Các hạ, ước định ban đầu của ta và ngươi đã hoàn thành, cáo từ!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mà đúng lúc này, thần linh kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: "Nhân loại, thật không dám giấu diếm, ta nhìn trúng vài món bảo vật ban nãy ngươi lấy ra!"
Diệp Huyên cười, rồi hỏi: "Ngươi biết tại sao ta lại dám lấy mấy món đó ra trước mặt ngươi không?"
Thần linh nhìn Diệp Huyên: "Ngươi có chỗ dựa!"
Diệp Huyên cười nói: "Cứ tưởng ngươi thông minh thế nào, nhưng giờ xem ra ngươi vẫn còn đang đắm chìm vào thời đại của mình nhỉ!"
Thần linh đột nhiên xòe tay phải ra, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên đánh đến phía Diệp Huyên.
Diệp Huyên đứng bất động tại chỗ, mặc cho luồng sức mạnh kia dội thẳng lên người mình.
Ầm!
Diệp Huyên lùi lại vài trượng, nhưng không hề bị gì cả!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323095/chuong-3597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.