Diêm Đế khẽ thi lễ: “Đa tạ Tiểu Đạo cô nương chỉ điểm”.
Tiểu Đạo lại nói: “Còn Phù Đồ cổ tộc...”
Diêm Đế vội nói: “Chúng ta sẽ không chèn ép họ”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Họ đã không thể gây uy hiếp đến các ngươi nữa, tha cho họ một đường sống đi”.
"Vâng”.
Tiểu Đạo nhìn thi thể bên ngoài cửa hiệu, lắc đầu cười: “Mấy tên hộ đạo này còn chuyển mũi dùi sang ta cơ đấy, sống lâu quá phát chán rồi sao?"
Diêm Đế nói sau một hồi do dự: “Tiểu Đạo tiền bối, nếu cô gái váy trắng kia đã mạnh như vậy, vì sao những người này vẫn còn nhằm vào Diệp Huyên?"
Tiểu Đạo chớp mắt: “Tại ngu đó”.
Diêm Đế hóa đá, lại nghe nàng ta cười: “Thật ra thì họ căn bản không biết sức mạnh chân chính của nàng kia, với lại họ đến từ thời cổ đại, đã từng làm ra rất nhiều việc kinh thiên động địa, thêm cả cái thói cao cao tại thượng của mình nên ai đấy nếu kiêu ngạo vô cùng. Nói ngắn lại, khi một người đạt đến trình độ nhất định thì sẽ sinh lòng tự phụ, mà bọn họ lại là vô cùng tự phụ. Trừ cái vị từng là Thiên Đạo tối cao kia ra, bọn họ không để ai vào mắt cả, nên cũng sẽ không sợ Diệp Huyên”.
Diêm Đế im lặng một phen mới cất tiếng: “Ngay cả tiền bối, họ cũng không thèm để vào mắt ư?"
Tiểu Đạo cười: “Họ mà có thì đã không cho người đến quấy rầy ta rồi”.
Diêm Đế hạ giọng: “Theo lý mà nói, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323081/chuong-3583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.