Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thực lực của tiền bối cũng không yếu!”
Phục Ách lắc đầu: “Ta cũng chỉ có thế mà thôi, nếu nói đến mạnh, Tiểu Đạo cô nương mới thật sự là mạnh!”
Diệp Huyên hỏi: “Người biết lai lịch của nàng sao?”
Phục Ách lại lắc đầu: “Cái này thì ta không biết, chỉ biết là nàng vô cùng thần bí, giống như không có gì nàng không biết cả. Hầy, năm đó nếu ta khiêm tốn hơn thì cũng không đến nổi bị phong ấn nhiều năm như thế!”
Diệp Huyên cười: “Trước đây tiền bối đắc tội với Tiểu Đạo cô nương sao?”
Phục Ách gật đầu: “Năm đó sau khi tỉnh lại, ta coi trời bằng vung, cảm thấy mình là vô địch thiên hạ. Đáng tiếc là ta sai rồi! Nếu trước đây khiêm tốn hơn, chăm chỉ tu luyện, thì hôm nay có lẽ ta đã là đại ác ma rồi!”
Diệp Huyên hỏi: “Đại ác ma?”
Phục Ách cười giải thích: “Trong Ác Ma tộc của ta có phân chia ác ma và đại ác ma, trên đại ác ma chính là lão tổ ác ma, lão tổ ác ma chính là muốn nói huyết mạch của mình đã vượt qua tổ tiên!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có nghĩa là trong Ác Ma tộc của ngài, lão tổ ác ma là đời sau mạnh hơn đời trước?”
Phục Ách gật đầu: “Có thể hiểu là thế!”
Diệp Huyên nói: “Ta nghe Tiểu Đạo cô nương nói, trước đây sở dĩ các ngài bị huỷ diệt là bởi vì Thiên Đạo?”
Thiên Đạo!
Nghe vậy, sắc mặt Phục Ách lập tức trở nên nặng nề.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323075/chuong-3577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.