Đẹp!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Diệp Huyên!
Trương Văn Tú vung tay phải, thanh trường thương kia rơi vào tay nàng ta.
Ầm!
Một luồng thương ý mạnh mẽ tuôn ra từ trong người Trương Văn Tú, không gian xung quanh lập tức ối trào!
Trong mắt Trương Văn Tú loé lên ánh sáng nóng bỏng: “Thương tốt!”
Ông lão thợ rèn kia gật đầu: “Đúng là thương tốt, đầu của cây thương này vô cùng đặc biệt, có lẽ không thua kém vật của thời đại này, đầu thương này có thể xuyên qua bất cứ loại hộ giáp nào, nhắm thẳng vào thân thể, có thể nói là khắc tinh của hộ giáp!”
Nói xong, lão nhìn Diệp Huyên: “Ở trước mặt cây thương này, giáp Chúc Long của cậu hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có lẽ loại bảo vật thế này rất hiếm có đúng không?”
Ông lão gật đầu: “Rất hiếm có, cả đời này ta cũng chỉ mới gặp một lần, chính là lần này!”
Nói xong, lão mở lòng bàn ta ra, một cái giáp xuất hiện trong tay lão, lão đưa nó cho Diệp Huyên: “Đây là giáp Chúc Long!”
Diệp Huyên nhận lấy giáp Chúc Long, giống hệt với cái hắn đang mặc, Diệp Huyên không chút do dự đưa giáp Chúc Long cho Trương Văn Tú: “Cho cô!”
Trương Văn Tú lắc đầu: “Không cần!”
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?”
Trương Văn Tú hờ hững đáp: “Chỉ là không cần thôi!”
Diệp Huyên thẳng tay để giáp vào tay Trương Văn Tú: “Mặc vào, cũng không phải cho không, sau này đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323069/chuong-3571.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.