Diệp Huyên vội vàng hành lễ đầy cung kính: “Chào tiền bối!”.
Ông lão này là thợ rèn với tay nghề cừ khôi nhất tự cổ chí kim, phải biết nịnh cho tốt.
Ông lão liếc hắn một cái: “Đến đây làm gì?"
Diệp Huyên lập tức cười: “Nhớ tiền bối nên đến thăm!”
Ông lão vô cảm đáp: “Nói tiếng người”.
Diệp Huyên toe toét: “Ta muốn nhờ tiền bối rèn một món”.
"Món gì?"
Diệp Huyên đưa tay ra, mũi thương màu đen và Tinh Thần Vẫn Thiết xuất hiện: “Hai thứ này”.
Ông lão quan sát chúng một hồi rồi nói: “Miễn cưỡng tạm được”.
Xong, ông quay sang Trương Văn Tú: “Nàng ta là?"
Diệp Huyên dõng dạc đáp: “Nương tử! Nương tử của ta!"
Trương Văn Tú liếc xéo hắn: “Ta đồng ý chưa?"
Hắn nghiêm túc đáp: “Nhưng cũng đâu từ chối?"
Trương Văn Tú: “...”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, ông lão thợ rèn không ngừng lắc đầu: “Người không biết xấu hổ đúng là vô địch thiên hạ!”
Trương Văn Tú hờ hững đáp: “Hắn đã không cần mặt mũi từ lâu rồi!”
Diệp Huyên cười một tiếng rồi nói: “Mặt mũi là thứ vô dụng nhất trên đời này, giữ lại có tác dụng gì? Ta cảm thấy con người không xem trọng mặt mũi sẽ sống thoải mái hơn”.
Trương Văn Tú im lặng.
Ông lão thợ rèn gật đầu: “Cậu nói rất đúng, con người một khi không biết xấu hổ thì chắc chắn có thể phát triển nhiều hơn!”
Dứt lời, lão lại nhìn Diệp Huyên: “Nhưng cậu thật sự quá mặt dày!”
Diệp Huyên: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323063/chuong-3565.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.