Trương Văn Tú cầm đũa lên, gắp một miếng dưa nhỏ nếm thử rồi nhìn hắn: “Dở”.
Miệng thì nói vậy nhưng tay nàng ta lại gắp một miếng khác đưa vào miệng.
Diệp Huyên: “...”
Nửa giờ sau, Tiểu Đạo đưa Diệp Huyên và Trương Văn Tú rời khỏi hiệu cầm đồ, đi về phía Nam.
Trên đường đi, Diệp Huyên lên tiếng hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta đi đến đâu?"
Tiểu Đạo cười: “Khi ấy ngươi sẽ biết”.
Diệp Huyên không biết nói gì. Có cần phải úp úp mở mở vậy không?
Bỗng Tiểu Đạo hỏi Trương Văn Tú: “Ngươi có huyết mạch của Ma tộc thượng cổ?"
Nàng ta thấy Trương Văn Tú gật đầu thì gật gù rồi không nói gì thêm.
Diệp Huyên vội hỏi: “Huyết mạch thượng Ma tộc cổ là gì?"
Tiểu Đạo cười: “Ma tộc từng là một chủng tộc rất rất mạnh, nhưng sau đó thì không còn nữa”.
Đôi mắt nàng ta nhìn sang Trương Văn Tú: “Nếu có thể hoàn toàn kích hoạt Ma huyết trong cơ thể, thực lực của nàng ta sẽ tăng lên gấp nhiều lần”.
Diệp Huyên: “Làm sao để kích hoạt?"
Tiểu Đạo: “Biện pháp nhanh và đơn giản nhất là song tu với người có Huyết Mạch Chi Lực mạnh hơn Ma huyết của nàng”.
Diệp Huyên ngẩn ra, đoạn nhìn Trương Văn Tú: “Ta có thể hy sinh một chút, thật đấy!"
Một cây thương bỗng lao thẳng vào mặt Diệp Huyên.
Hắn cả kinh, vội vàng lách người trốn, thừa dịp Trương Văn Tú chưa kịp phản ứng mà ôm lấy eo nàng ta.
Thấy Trương Văn Tú toan mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323045/chuong-3547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.