Diệp Huyên không khỏi trợn mắt, đoạn trở tay đặt thêm hai mươi luồng tử khỉ nữa lên quầy.
Tiểu Đạo không chút khách khí mà thu chúng về.
Diệp Huyên bật hỏi: “Tiểu Đạo cô nương đang rất cần loại khí này sao?"
Nàng ta gật đầu: “Xem như vậy”.
"Bảo vật của cô nhiều như vậy, chẳng lẽ không có linh khí nào tốt hơn nó ư?"
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Trong trời đất này, chỉ có tổ khí bản nguyên là tốt hơn tử khỉ của ngươi, mà ta thì đang tìm nó”.
"Không tìm được sao?", Diệp Huyên cau mày.
Nàng ta nhàn nhạt đáp: “Được rồi, nhưng không có cách mang đi”.
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?"
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Liên quan gì đến ngươi? Hỏi nhiều vậy làm gì?"
Diệp Huyên: “...”
Thấy nàng ta không để ý đến mình nữa, hắn cũng không tiếp tục làm phiền, mà nhỏ một giọt máu lên đôi cánh ác ma. Nó run lên bần bật trước khi hóa thành một tia sáng đen, chui vào giữa mày hắn.
Uỳnh!
Một luồng khí tức hùng hậu tuôn trào từ người Diệp Huyên.
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Huyên mở bừng mắt. Sau lưng hắn, một đôi cánh đen lặng lẽ xuất hiện, mép cánh sắc như đao nhọn, khiến người không rét mà run.
Cánh này là hàng tốt! Diệp Huyên phấn khởi.
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà lập tức khởi động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, khi xuất hiện lại đã ở bờ sông cách hiệu cầm đồ Thiên Đạo đến trăm nghìn dặm.
Đây là khái niệm thế nào?
Nếu thi triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323043/chuong-3545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.