Thánh Liêm trong tiệm cầm đồ cũng không dám cầu xin.
Không ai có thể cầu xin được Tiểu Đạo trừ Diệp Huyên kia.
Mà bản thân Thánh tộc cũng đắc tội nặng với Diệp Huyên.
Tự mình tạo nghiệp mà.
Thánh Liêm thấp giọng thở dài.
Ngoài cửa, Thánh Thiên cứ quỳ như vậy, không dám có lấy một câu oán hận nào.
. . .
Diệp Huyên và Nguyên Nhất đến trước một Truyền Tống Trận, Nguyên Nhất chỉ vào Truyền Tống Trận đó cười nói: “Tiểu hữu, đây là Truyền Tống Trận thông với Thái Thượng giới của ta”.
Diệp Huyên bỗng nói: “Tiền bối, ngục tối Vô Biên này là ai xây dựng vậy?”
Nguyên Nhất lắc đầu: “Cái này ta không biết, có điều chắc là Tiểu Đạo cô nương biết đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Đến lúc đó ta hỏi nàng ấy vậy, chỉ không biết nàng ấy có thu phí không nữa”.
Nghe thấy thế Nguyên Nhất bật cười thành tiếng: “Chắc là có thu rồi”.
Diệp Huyên cười một tiếng: “Đi thôi”.
Rất nhanh chóng, hai người đã biến mất trong Truyền Tống Trận.
. . .
Diêm Điện.
Một ngày này, có một người đàn ông áo đen đến Diêm Điện.
Trong đại điện, Diêm Đế nhìn người đàn ông áo đen: “Có chuyện gì?”
Người đàn ông áo đen hơi hành lễ: “Diêm Đế, thiếu niên kia vẫn còn sống”.
Diêm Đế mặt không cảm xúc: “Rồi sao?”
Người đàn ông áo đen trầm giọng nói: “Các hạ, ban đầu ngươi thu lợi ở chỗ chúng ta đã đồng ý với bọn ta sẽ giải quyết tên Diệp Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323006/chuong-3508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.