Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Thật ra, ngươi có thể sống sót đến hiện tại thật sự phải cảm tạ cô gái váy trắng đó. Nếu không phải nàng ta thì ta cũng muốn tính kế ngươi rồi, đương nhiên bây giờ ta cũng đang tính kế ngươi, chẳng qua chỉ là cách thức không giống mà thôi!”
Diệp Huyên cười khổ: “Tiểu Đạo cô nương lại rất thẳng thắn!”
Tiểu Đạo cười nhẹ: “Thiên hạ rộn ràng, đều chỉ vì lợi ích”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.
Tiểu Đạo đứng dậy: “Các ngươi nên lên đường thôi”.
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Bút Thiên Đạo kia?”
Tiểu Đạo khẽ cười, nàng ta mở lòng bàn tay, bút Thiên Đạo xuất hiện trong tay nàng ta. Nhìn bút Thiên Đạo trong tay, ánh mắt Tiểu Đạo có chút phức tạp: “Thực ra, bút này thật sự không nên đưa cho ngươi!”
Sắc mặt Diệp Huyên u ám, cô gái này sẽ không nuốt lời chứ?
Như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, Tiểu Đạo khẽ cười: “Ngươi yên tâm, nếu đã nói cho ngươi thì ta sẽ không nuốt lời!”
Nói xong, nàng ta quan sát bút Thiên Đạo trong tay, sau đó đôi tay khẽ chạm bút Thiên Đạo, tiếp đó, nàng ta đưa cho Diệp Huyên: “Tạm thời ta đã phong ấn ý chí Thiên Đạo bên trong cây bút này, bây giờ nó hoàn toàn trống rỗng, ngươi có thể dùng được rồi”.
Diệp Huyên do dự chốc lát rồi nói: “Như vậy là có thể rồi?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Có thể rồi!”
Diệp Huyên chậm rãi nhắm hai mắt, ngay sau đó bút Thiên Đạo kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322989/chuong-3491.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.