Lợi ích tuy tốt, nhưng nếu không có số hưởng thì có tác dụng quái gì chứ?
Tiểu Đạo cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là giúp phong ấn một con ác ma thôi!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ác ma là cái gì?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Nó không phải là đồ vật, là một con ác ma, dù sao thì cứ như vậy đi! Nếu như ngươi đi thì giúp phong ấn một chút là được rồi! Đúng rồi, dùng thanh kiếm kia của ngươi ấy!”
Diệp Huyên không hiểu lắm: “Kiếm gì?”
Tiểu Đạo mở lòng bàn tay ra, kiếm của Tiểu Thất lập tức xuất hiện trong tay nàng ta.
Diệp Huyên hơi nhíu mày lại: “Dùng kiếm này?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Thanh kiếm này có Vãng Sinh Chi Lực, có một lực khắc chế cực mạnh đối với loại ác ma kia. Ngươi dùng thanh kiếm này phối hợp với đao Bỉ Ngạn cộng thêm sức lực của bọn họ, nếu không xảy ra việc nào ngoài ý muốn thì có thể phong ấn con ác ma đó một khoảng thời gian”.
“Việc ngoài ý muốn?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vẫn có thể xảy ra việc ngoài ý muốn sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Mọi việc đều không có sự tuyệt đối, không phải sao?”
Diệp Huyên lặng im.
Tiểu Đạo nhún vai một cái: “Ngươi có thể đưa ra quyết định rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta đi!”
Bất kể như thế nào, hắn cũng phải liều mạng.
Tiểu Đạo cười nói: “Đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện xấu”.
Diệp Huyên nói: “Vậy người đàn ông áo trắng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322984/chuong-3486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.