Nghe vậy, mí mắt bà lão khẽ giật, chủ nhân của Phàm Kiếm chết ở đây?
Có thể sao?
Chắc là không đâu!
Cứ cho là vị đó, cũng không giết nổi chủ nhân của Phàm Kiếm đâu.
Diệp Huyên đột nhiên có chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Tính, tính sao đây, tính sao đây!”
Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên một cái, nhàn nhạt nói: “Cô ta chắc vẫn chưa chết đâu!”
Diệp Huyên nhìn về phía bà lão: “Thật không?”
Bà lão gật đầu.
Diệp Huyên lập tức thở phào một hơi, hắn do dự một chút, rồi nói: “Nhưng ta không tìm thấy nàng ấy”.
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Bà lão đáp: “Nơi này nguy hiểm!”
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Đâu có đâu! Ta thấy nơi này rất an tĩnh, không có nguy hiểm”.
Bà lão lắc đầu: “Trí thông minh này của ngươi…”
Nói đoạn, bà ta chỉ tay về phía xa: “Ngươi mau đi đi, đừng chết ở chỗ của ta, lão phụ không muốn chuốc phiền phức!”
Dứt lời, bà ta định rời đi.
Thì Diệp Huyên lại đột nhiên kéo bà ta lại: “Tiền bối, người có thể giúp ta không?”
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Muốn ta giúp ngươi tìm người sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Phải, phải! Ta muốn tìm sư phụ ta!”
Bà lão đáp: “Ta được lợi gì?”
Diệp Huyên lập tức đưa kiếm của cô gái váy trắng cho đối phương: “Kiếm này tặng người!”
Mí mắt bà lão khẽ giật: “Ngươi…. Ngươi không biết kiếm này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322935/chuong-3437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.