Tiểu Phạn đang định ra tay lần nữa, tay phải người đàn ông áo trắng đột nhiên duỗi ra, hắn ta búng nhẹ ngón tay cái và ngón trỏ, những tầng mây nơi chân trời phía xa bỗng dâng lên giống như thuỷ triều, ngay sau đó, người đàn ông áo trắng chỉ xuống dưới: “Đi!”
Lúc này, tầng mây kia biến hoá thành một cây trường thương phá không mà đi.
Khi cây trường thương này rơi xuống, cả khoảng trời đất đột nhiên trở nên hư ảo!
Căn nguyên đang biến mất!
Cây thương này đang làm tổn hại căn nguyên của nơi này!
Có thể nói, cây thương này có thể khiến không gian nơi này biến mất hoàn toàn!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người lại lần nữa trở nên ngưng trọng.
Quá mạnh!
Phía dưới, Tiểu Phạn từ từ nhắm mắt lại, ngay sau đó, cô bé bất chợt mở mắt, hai tay cầm kiếm cứa mạnh vào yết hầu của mình.
Xuy!
Sắc mặt Tiểu Phạn lập tức tái đi!
Mà phía chân trời, tựa như có tiếng xé rách gì đó vang lên, ngay sau đó, người đàn ông áo trắng biến mất!
Chết rồi?
Diệp Huyên sửng sốt.
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Không phải chết rồi! Là chạy trốn rồi! Xem ra, tên kia cũng không nghĩ muốn đón đỡ một đòn này.”
Chạy rồi!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, làm như nghĩ đến cái gì, hắn vội vàng đi đến trước mặt Tiểu Phạn: “Không sao chứ?”
Tiểu Phạn lắc đầu, cô bé lấy ra một bình ngọc trắng, sau đó uống cạn.
Nước suối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322918/chuong-3420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.