Đế Đô Sơn.
Đế Đô là một dãy núi liên miên ngàn dặm, mà trong nơi cao lớn bát ngát này đến cả chim cũng không có nỗi một con!
Nơi này quá yên tĩnh!
Lúc Diệp Liên đến Đế Đô Sơn, nàng cũng phải nhíu mày lại.
Bởi vì nơi đây quá mức tĩnh lặng!
Tĩnh lặng đến mức bất thường!
Diệp Liên nhìn lướt xung quanh, thần thức của nàng như một chiếc võng phóng ra bao trùm lên mấy trăm dặm xung quanh, nàng vẫn không phát hiện ra được hơi thở của bất kỳ sinh mạng nào, ngay cả côn trùng cũng không có.
Diệp Liên chọn cách rời đi,
Nơi thế này chỉ có một khả năng, đó là chắc chắn có nhân vật mạnh mẽ nào đó ở đây!
Nàng không đến để đánh nhau, vì thế nàng chọn cách rời đi.
Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu của Diệp Liên: "Bây giờ rời đi hình như hơi trễ rồi!"
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu Diệp Liên đột nhiên biến thành một mảnh đen kịt.
Đôi ngươi của Diệp Liên co rút lại...
...
Khoảng một phút sau Diệp Huyên đã đến được Đế Đô Sơn, hắn nhìn lướt bốn phía, nhưng không phát hiện ra Diệp Liên.
Một lát sau, hắn nhìn về nơi sâu thẳm trong Đế Đô Sơn, đúng lúc này, Huyền Ngoa xuất hiện bên cạnh hắn: "Đừng kích động!"
Nói xong, nàng ta thi lễ về phía trước: "Vãn bối Huyền Ngoa bái kiến tiền bối!"
Không có ai trả lời.
Huyền Ngoa sầm mặt lại, tiếp tục: "Tiền bối..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322901/chuong-3403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.