Nếu Chúc Long linh thiêng, hắn đã đến, chắc chắn đối phương sẽ biết, nếu đối phương không hề đáp lại thì chứng minh đối phương không muốn gặp hắn.
Đương nhiên hắn cũng có thể trắng trợn cướp đoạt, nhưng nếu làm thế thì chẳng khác nào dồn mình vào tình thế nguy hiểm cả.
Những dị thú này không phải kẻ hiền lành!
Thấy Diệp Huyên dẫn Tiểu Phạn rời đi, ông lão kia cũng thở phào nhẹ nhõm, vì nếu Diệp Huyên thật sự làm loạn, ông ta vẫn phải kiêng dè, không chỉ vì Tiểu Phạn mà còn vì ba thanh kiếm kia của Diệp Huyên nữa!
Ba thanh kiếm kia quá đáng sợ!
Lúc này, mặt hồ đột nhiên dao động.
Diệp Huyên dừng lại, ông lão kia xoay người nhìn về phía mặt hồ với vẻ mặt ngạc nhiên.
Một giọng nói nhanh chóng vang lên từ trong mặt hồ: “Ngươi đến rồi!”
Ai đến rồi cơ?
Diệp Huyên chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ông lão kia cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó ông ta quỳ xuống, run rẩy nói: “Chúc Long đại thần!”
Diệp Huyên nhìn mặt hồ: “Tiền bối?”
Lúc này, giọng nói của Chúc Long lại vang lên: “Thì ra là thế… Ngươi đến đây là vì chuyện gì?”
Diệp Huyên nói: “Muốn xin tiền bối một thứ!”
Chúc Long hỏi: “Thứ gì?”
Diệp Huyên đáp: “Vảy của Chúc Long!”
Nghe vậy, ông lão lập tức nổi giận: “To gan!”
Vảy của Chúc Long!
Đó chính là vảy ngược của Chúc Long, là thứ sắc bén nhất trên thân rồng, mà bên dưới vảy ngược đó chính là chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322885/chuong-3387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.