Nghe vậy, ông lão nhìn Tiểu Phạn, im lặng.
Thấy thế, Diệp Huyên thầm vui mừng, sau đó lại nói: “Tiền bối, là Thiên Mạch giả, có lẽ nàng có tư cách gặp Chúc Long tiền bối đúng không”.
Ông lão nhìn về phía Diệp Huyên: “Nếu Thiên Mạch giả muốn tế bái Chúc Long đại thần thì chúng ta không có gì để nói hết, nhưng nhân loại, ngươi thì sao?”
Diệp Huyên đen mặt, mẹ kiếp, ý ông già này là mình không có tư cách chứ gì!
Diệp Huyên nhìn ông lão, lạnh lùng nói: “Tiền bối, ông biết ta là ai không?”
Ông lão lạnh lùng cất lời: “Không biết!”
Diệp Huyên cười châm chọc: “Ông không nhìn thấy Thiên Mạch giả đều nghe theo ta sao? Vậy mà ông còn không biết ta là ai, ta nói ra sẽ khiến ông sợ chết đấy!”
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Xin mời nói tiếp”.
Diệp Huyên: “…”
Sắc mặt Diệp Huyên có hơi khó coi, ông lão này khó chơi đấy!
Hết cách rồi!
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm của cô gái váy trắng!
Nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt của ông lão lập tức thay đổi: “Phàm Kiếm!”
Phàm Kiếm!
Thứ này có nghĩa gì?
Có nghĩa chủ nhân của thanh kiếm này là một cao thủ tuyệt thế!
Thật ra rất nhiều người đều không hiểu sự đáng sợ của Phàm Kiếm, chỉ có những cao thủ hàng đầu mới hiểu “Phàm” đáng sợ đến mức nào. Sở dĩ ông ta hiểu sự đáng sợ của cao thủ thế này là vì trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322883/chuong-3385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.