Sao hắn không hiểu ý của tầng chín cho được?
Diệp Huyên xoay người định vào lại trong điện, thì tầng chín lại nói: "Nếu hắn ta đã bảo ngươi đi trước thì có nghĩa là không muốn ngươi thấy cảnh này, đừng vào trong".
Diệp Huyên đứng tại chỗ, hắn nhìn xung quanh, giờ khắc này đây, những tia tử khí khắp nơi đang bắt đầu điên cuồng lao về phía đại điện.
Đi rồi!
Diệp Huyên đứng yên, im lặng.
Lúc này, tầng chín bỗng khẽ nói: "Trước kia ta tuổi trẻ nóng tính, ta cảm thấy cho dù là so với dòng chảy lịch sử của vũ trụ Ngũ Duy này, ta hẳn cũng được xem như là một nhân vật lừng lẫy, mãi đến khi gặp Tiên Tri, gặp cô gái váy trắng, gặp Đệ Cửu, gặp Thiên Mạch giả bên cạnh ngươi đây, còn có người đàn ông áo đen khi nãy nữa... Bấy giờ ta mới hiểu được, giữa dòng chảy lịch sử mênh mông này, ta thật ra chỉ là muối bỏ biển, là một tồn tại bé nhỏ không đáng kể đến! Có một câu châm ngôn, rằng giang sơn đời nào cũng có người tài, đã tỏa sáng sẽ rực rỡ vạn năm. Những người kia, họ đã mạnh mẽ biết bao ở thời đại của mình? Nhưng chung quy họ cũng sẽ trở về với cát bụi, trở thành một quá khứ trong trang sách lịch sử".
Diệp Huyên nói: "Tiền bối, chỉ cần sống cho vẹn với đời là được!"
Tầng chín cả giận: "Nhưng ta sống không có trọn vẹn, mẹ nó bây giờ ta còn đang bị nhốt đây này! Lúc trước vốn định cưỡng chế phá tháp ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322870/chuong-3372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.