Lại còn nhấn mạnh nữa, Diệp Huyên im lặng.
Huyền Ngoa: “Có muốn mạnh lên không?"
"Ngươi có thể giúp ta sao?"
Nàng ta lắc đầu: “Ta thì không, nhưng ta có thể đưa ngươi đến một nơi”.
Diệp Huyên: “Có phải nơi mà nhân loại từng ở vào thời Bạch Ác không?"
Huyền Ngoa gật đầu: “Họ tuy chết nhưng đều để lại truyền thừa của mình. Tất nhiên, ta cũng không dám chắc”.
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao ngươi muốn giúp ta mạnh lên?"
Huyền Ngoa: “Trước kia ta đã thấy ngươi dùng tòa tháp đối phó Dị Thú Kinh, rõ ràng thực lực của ngươi không đủ để phát huy hoàn toàn uy lực của nó. Về sau nếu chúng ta còn phải đánh ả, cần phải có ngươi trợ giúp mới có thể trấn áp ả”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Ta và Tiểu Phạn liên thủ lại cũng không được ư?"
Huyền Ngoa cong môi: “Ngươi đã quá xem thường ả rồi, nhân loại à. Lấy ví dụ hiện tại, nếu ả không dám tiếc bất kỳ giá nào thì cho dù không giết được Thiên Mạch giả cũng sẽ giết được ngươi, trừ khi có người trong tháp đi ra giúp ngươi”.
Diệp Huyên im lặng.
Huyền Ngoa tiếp lời: “Về sau ngươi sẽ biết ả khủng khiếp như thế nào. Bây giờ thì ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi, hy vọng ngươi sẽ may mắn”.
Nàng nói xong thì đứng dậy rời đi.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy Tiểu Phạn ôm chú chó nhỏ đến trước mặt hắn, bèn cười hỏi: “Có muốn đưa nhóc này về trước không?"
Cô bé lắc đầu, nhìn theo hướng Huyền Ngoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322850/chuong-3352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.