Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Cô bé chỉ ngón út lên đầu.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên, một lát sau, hắn nhẹ giọng nói trong lòng: “Ở đây có cấm chế ư?”
Liên Thiển đáp: “Có lẽ là Dị Thú Kinh kia, bản thế của ả ta trấn áp dị thú và sinh linh nơi này, vì thế tất cả đều không thể ra ngoài”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Không phải ả ta đã được mở phong ấn rồi sao?”
Liên Thiển nói: “Đó là bản thân ả ta được mở phong ấn! Nếu ta đoán không lầm, ả ta không phải kẻ thật sự phong ấn dị thú và sinh linh nơi này, mà là vị kỳ nhân sáng tạo ra nó trước đây. Đương nhiên có lẽ ả ta cũng có cách cho dị thú và sinh linh nơi này đi ra ngoài!”
Dị Thú Kinh!
Diệp Huyên hơi nhíu mày, hắn biết muốn ra ngoài, e rằng còn phải tìm đến người phụ nữ kia.
Muốn nói đạo lý với ả ta là chuyện không thể nào, chỉ có thể đánh.
Lúc này, cô bé đột nhiên ra hiệu ăn cơm.
Diệp Huyên ngây người, sau đó lắc đầu cười, rõ ràng là cô bé muốn ăn cơm.
Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cười nói: “Ta đi nấu cơm!”
Cô bé gật đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên lại nấu một bàn đồ ăn, sau khi ăn no, cô bé đột nhiên đi tới trước mặt chó cỏ, nhẹ nhàng vỗ đầu nó, sau đó đứng dậy kéo tay Diệp Huyên đi ra ngoài.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Làm gì thế?”
Cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322839/chuong-3341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.