Nói xong, lệ khí và sát ý trên người ả ta dần biến mất, nét mặt dữ tợn cũng bình thường trở lại.
Nhưng vẻ mặt của Diệp Huyên lại ngày càng nặng nề hơn.
Người điên không đáng sợ, đáng sợ là người điên có lý trí!
Người phụ nữ này sẽ không khai đao với mình đó chứ?
Lúc này, cô gái váy đỏ đột nhiên cười nói: “Loài người, ngươi nói xem ta nên làm gì ngươi đây?”
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta không đánh lại ngươi, giống như lúc trước ngươi không đánh lại Tiên Tri vậy, chúng ta không có quyền lựa chọn, không phải sao?”
Nghe vậy, cô gái váy đỏ im lặng.
Diệp Huyên nhìn ả ta, mừng thầm trong lòng, còn có đường lui.
Lúc này, cô gái váy đỏ lại nói: “Loài người, nếu ngươi chỉ là một nhân loại bình thường, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Nhưng ngươi không phải”.
Diệp Huyên tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao ta không phải là nhân loại bình thường chứ?”
Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vì ngươi là truyền nhân của hắn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta là truyền nhân của Tiên Tri?”
Ả ta cười nhạt: “Đừng nói với ta là tháp nhỏ trong người ngươi không phải của hắn!”
Diệp Huyên ngạc nhiên, hắn vừa định đáp lời thì cô gái lại hờ hững nói: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Ngươi sợ cái gì, dù gì ngươi cũng là một kiếm tu mà!”
Diệp Huyên nổi giận: “Không phải ngươi chết, đương nhiên ngươi có thể nói nghe đơn giản rồi!”
Cô gái váy đỏ cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322829/chuong-3331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.