Diệp Huyên nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, trong lòng thầm đề phòng: “Các hạ là ai?”
Người phụ nữ váy đỏ cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, không nói năng gì.
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó hắn đi tới bên cạnh cô bé, hắn ngồi đó, ở đây hắn có cảm giác an toàn hơn một chút.
Ngoài thôn, người phụ nữ váy đỏ nhìn Diệp Huyên không nói gì cũng không có rời đi.
Một lát sau, người phụ nữ váy đỏ vẫn không chịu rời đi. Diệp Huyên suy nghĩ một lát sau đó hắn đứng dậy đi đến trước mặt người phụ nữ váy đỏ, hắn nhìn người phụ nữ váy đỏ: “Xưng hô với các hạ thế nào?”
Người phụ nữ váy đỏ đột nhiên chìa tay phải ra.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi muốn gì?”
Người phụ nữ váy đỏ mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Ăn”.
Ăn?
Diệp Huyên ngẩn người, người phụ nữ này cũng háu ăn sao? Không nghĩ nhiều, hắn lấy ra một xiên kẹo hồ lô đưa cho người phụ nữ váy đỏ. Người phụ nữ váy đỏ nhận lấy xiên kẹo hồ lô bắt đầu ăn.
Diệp Huyên quay đầu nhìn qua cô bé, cô bé vẫn đang ngủ chưa có ý định tỉnh dậy.
Diệp Huyên nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ: “Tiền bối, đây là đâu?”
Người phụ nữ váy đỏ liếc nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào, chỉ liếm xiên kẹo hồ lô.
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, ta vừa mới tới đây nên không hiểu rõ nơi này lắm. Có thể giúp tôi không?”
Người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322823/chuong-3325.html