Mấy người nữ phu tử cũng chần chừ thoáng chốc, sau đó lập tức đi theo.
Nguyên Thiên có chút do dự.
Ở lại hay không?
Nếu ở lại, nhỡ đâu Diệp Huyên lại ngọc nát đá tan thì thế nào?
Lúc Nguyên Thiên do dự, một người đàn ông trung niên và một ông lão chợt xuất hiện trước mặt nhóm người Diệp Huyên.
Người đến chính là Tông chủ Trần Độc Cô của Vô Địch Tông!
Trần Độc Cô nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi xảo trá!”
Vẻ mặt Diệp Huyên vô cảm: “Chắc chứ?”
Trần Độc Cô khẽ cười: “Diệp Huyên, ta đã điều tra ngươi, với tính cách của ngươi, nếu nàng ta thực sự đã tỉnh thì ngươi chắc chắn sẽ để nàng ta giết sạch toàn bộ cao thủ của Phệ Linh tộc, chắc chắn sẽ không đưa nàng ta rời đi! Hơn nữa, với tính cách của Đệ Cửu kia, khoảnh khắc khi nhìn thấy người thì nàng ta đã động tay rồi. Tuy ta không biết ngươi dùng cách gì để nàng ta trông có vẻ như bình thường, nhưng ta biết, nàng ta chắc chắn chưa tỉnh lại”.
Lúc này, cao thủ của Phệ Linh tộc đều vây lại xung quanh.
Nguyên Thiên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Diệp Huyên, ngươi thật sự vô sỉ, đánh không được thì chơi chiêu, tốt xấu gì thì ngươi cũng là một kiếm tu đấy!”
“Vô sỉ?”
Trần Độc Cô bên cạnh cười nói: “Như vậy cũng không tính là vô sỉ gì, có cái đầu thì để dùng thôi”.
Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, mục tiêu thật sự của chúng ta cũng không phải nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322796/chuong-3298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.