Liễu Sĩ Địch im lặng.
Lâm Tiếu Thư lại nói: “Phải có người đứng ra chống đỡ!”
Liễu Sĩ Địch gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn ta quay người nhìn về phía xa, khẽ nói: “Chúng ta nhất định phải mở thư phòng Vạn Duy Thư kia! Chỉ có kho tàng do Thầy để lại này mới có thể thay đổi cục diện hôm nay của thư viện Vạn Duy chúng ta!”
Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Tháp Giới Ngục kia ở trong tay Diệp Huyên, hơn nữa còn nhận hắn làm chủ!”
Liễu Sĩ Địch nói: “Vậy cứ lấy về!”
Lâm Tiếu Thư nhìn Liễu Sĩ Địch, Liễu Sĩ Địch khẽ cười nói: “Tháp Giới Ngục kia, vốn là vật thuộc về thư viện Vạn Duy ta, chúng ta lấy về là lẽ dĩ nhiên, chẳng phải sao?”
Lâm Tiếu Thư trầm giọng nói: “Hắn sẽ không dễ dàng giao cho chúng ta! Hơn nữa, theo ta được biết, hiện tại tháp kia dường như không ở trong tay hắn”.
Liễu Sĩ Địch khẽ cười: “Tháp đó đã nhận hắn làm chủ, chỉ cần hắn nguyện ý thì tháp kia có thể trở về trong tay chúng ta bất kỳ lúc nào!”
Lâm Tiếu Thư trầm mặc.
Cách đó không xa, Trần Thiên nhìn hai người Liễu Sĩ Địch, lúc này, bỗng nhiên y đã hiểu ra chút ít rồi.
Những người này quay về, chưa chắc là hoàn toàn vì thư viện Vạn Duy, mục đích thật sự của những người này là thư phòng Vạn Duy!
Là bảo tàng của Thầy!
Nghĩ đến đây, Trần Thiên lại lắc đầu cười, lúc này, y nhớ đến Tiên Tri đã từng nói một câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322545/chuong-3047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.