Sau khi Diệp Liên diệt Thiên Sách Tông, cô gái xoay người đi về phía cánh cửa kia, mà lúc này, hai ông già ở phía sau cô gái đột nhiên quỳ một chân xuống, một người trong số đó gằn giọng nói: “Chủ tử, thư viện Vạn Duy này vậy mà lại truy nã chủ tử, thật là đáng chết, xin chủ tử để thuộc hạ dẫn ba trăm thiết kỵ Tu La san bằng thư viện Vạn Duy!”
Diệp Liên dừng bước: “Không cần!”
Ông già đang định nói, Diệp Liên lúc này quay đầu lại nhìn về phía thư viện Vạn Duy: “Bọn họ không phải tìm ta sao? Ta sẽ đích thân đi!”
Dứt lời, cô gái bỗng biến mất.
Thư viện Vạn Duy.
Trong thư phòng, Trần Thiên yên lặng nhìn quyển sách cổ trong tay.
Mỗi ngày, y đều dành một chút thời gian để đọc sách, đây là yêu cầu năm đó của Tiên Tri đối với bọn họ, mà nhiều năm như vậy trôi qua, y đã hình thành thói quen này.
Như nghĩ tới điều gì, Trần Thiên đặt quyển sách cổ trong tay xuống, y nhìn về phía trước mặt không xa: “Có tin tức của Diệp Huyên kia phải không?”
Nơi ánh mắt Trần Thiên chiếu tới có một ông già lặng lẽ xuất hiện như một bóng ma.
Ông già mặc một bộ trường bào lớn, hai tay giấu trong ống tay áo, trên người toát ra một luồng khí lạnh lẽo âm trầm.
Ông già lắc đầu: “Tạm thời chưa có tin tức từ Trần Nhất Mộng, nhưng, nếu như hắn đã hứa ra mặt, vậy thì vấn đề chắc cũng không lớn”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322538/chuong-3040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.