Hi Hoàng đưa Diệp Huyên vào trong, rót một chén trà, cười nói: “Tiểu hữu dùng trà đi”.
Diệp Huyên đáp lễ: “Cảm ơn”.
"Cậu mang bảo vật ấy đến đây thật sự là dũng cảm đấy”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không có lựa chọn nào khác”.
Nếu được thì hắn cũng muốn yên ổn phát triển, trở nên mạnh mẽ hơn, đáng tiếc người khác lại không cho.
Hi Hoàng khẽ mỉm cười: “Tiểu hữu có biết bảo vật này có ý nghĩa thế nào với chúng ta chăng?"
Ánh mắt ông ta dõi ra ngoài cửa trúc, nhẹ giọng nói: “Năm ấy khi mới đến đây, ta cho rằng thực lực của ta hoàn toàn có thể tiến vào Ngũ Duy, nhưng ta đã sai rồi. Sau vài lần thử nghiệm, ta gần như đã tuyệt vọng”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Khó lắm sao?"
Đối phương cười khổ: “Đâu chỉ là khó, đúng hơn là bất khả thi! Càng đi lên, càng đến gần Ngũ Duy, càng tuyệt vọng”.
Ông ta nhìn sang Diệp Huyên: “Vì vậy, bảo vật trong tay cậu với chúng ta không khác gì ánh sáng xuất hiện trong đêm đen vô tận cả. Nhưng lý do mà một số người đến giờ vẫn bàng quan là vì họ còn kiêng kỵ người sau lưng cậu”.
"Tiền bối, có việc này ta không hiểu”, Diệp Huyên lên tiếng.
Hi Hoàng cười: “Chuyện gì?"
"Các người chấp nhất với việc tiến vào Ngũ Duy đến vậy sao?"
Đối phương bật cười: “Tiểu hữu à, lời này của cậu phải đặt mình vào vị trí của chúng ta mới hiểu được, nếu không đạt đến trình độ này thì sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322311/chuong-2813.html