Trần các lão nhìn Diệp Huyên: “Tiểu hữu, cậu nói thật với ta, rốt cuộc món bảo vật Ngũ Duy đó có đang nằm trong tay cậu không? Cậu yên tâm, nếu nó nằm trong tay cậu, chúng ta chắc chắn sẽ không có ý đồ khác!”
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, ông cũng không tin ta sao? Lúc đó ông đã nhìn thấy món bảo vật Ngũ Duy đó bị Khương Khởi mang đi. Thử hỏi, ta phải làm sao mới có thể cướp được món bảo vật này từ tay cao thủ Kiếm Tông?”
Trần các lão nhìn Diệp Huyên, không trả lời.
Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối, sở dĩ Kiếm Tông nói bảo vật Ngũ Duy nằm trong tay ta chẳng qua là để chia rẽ mối quan hệ giữa ta với Lưỡng Giới Thiên, tiền bối nên hiểu điều này”.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận tháp Giới Ngục nằm trong tay mình. Hắn biết rõ, đừng thấy bây giờ người của Lưỡng Giới Thiên hoà thuận với hắn mà nghĩ họ không có ý đồ xấu, nhưng nếu để đối phương biết tháp Giới Ngục ở trong tay hắn, những người này có thể còn điên cuồng hơn Kiếm Tông.
Hữu nghị?
Hắn và Lưỡng Giới Thiên không có hữu nghị, vì nếu không nhờ hắn dùng kế làm cho người của Lưỡng Giới Thiên nghĩ bảo vật nằm trong tay Kiếm Tông, họ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Với những người này không có hữu nghị, chỉ có lợi ích.
Nên hắn sẽ không ngây thơ cho rằng những người này sẽ thực sự làm bạn với hắn.
Sau một lát im lặng, quả đấm siết chặt dưới tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322304/chuong-2806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.