Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu, rồi rời đi.
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên: “Đừng quá manh động!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ không làm loạn đâu, người chỉ cần còn sống, mới có thể báo thù”.
Khương Cửu gật đầu: “Ngươi hiểu thì tốt”.
Nói đoạn, nàng ấy ngập ngừng, rồi lại nói: “Xin lỗi, ta không thể giúp cho ngươi quá nhiều!”
Diệp Huyên nhìn Khương Cửu: “Không có cô và Thượng Quan Tiên Nhi, ta vốn không thể quản lí được Bắc Cảnh, các cô là hiền nội trợ* của ta”.
*Hiền nội trợ: tôn xưng đối với thê tử người khác.
Hiền nội trợ!
Khương Cửu nguýt nhìn Diệp Huyên một cái: “Ngươi đây là đang lợi dụng sao?”
Diệp Huyên khẽ đáp: “Thực ra, ta có chút sợ, sợ sẽ liên lụy các cô!”
Khương Cửu lắc đầu: “Không có ngươi, toàn bộ người của vũ trụ hỗn độn đều đã chết rồi, nhớ kỹ, ngươi không nợ chúng ta, càng không nợ bất kì ai cả”.
Diệp Huyên im lặng.
Khương Cửu lại nói: “Đừng để bản thân sống quá mệt mỏi”.
Nói đến đây, nàng ấy liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta và Tiên Nhi sẽ đi tra thử, xem có thể tra ra kẻ đứng sau không!”
Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi.
Trong điện, Diệp Huyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, lòng bàn tay hắn xòe ra, trong lòng bàn tay là một giọt tinh huyết.
Tinh huyết của cô bé thần bí đó!
Một lát sau, Diệp Huyên trực tiếp nuốt giọt tinh huyết kia, trong phút chốc, toàn thân Diệp Huyên liền như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/321790/chuong-2292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.