Chương trước
Chương sau
Diệp Huyên trầm ngâm ngay tại chỗ.

Xem ra người đến vũ trụ hỗn độn sẽ càng ngày càng nhiều, mà những người đến đó, có một số người có lẽ chỉ là đến xem xem thế nào, nhưng chắc chắn phần nhiều là đến kiếm chác.

Cướp bóc!


Thế giới này chính là như vậy, không phải là ngươi cướp của ta thì chính là ta cướp của ngươi!

Mà bây giờ vũ trụ hỗn độn chắc chắn đã trở thành mục tiêu của đại thế giới Huyền Hoàng.

Tất nhiên Diệp Huyên hắn cũng trở thành đối tượng số một bị cướp của vũ trụ này!

Ai bảo hắn có một món chí bảo của Ngũ Duy chứ?

Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên mở to hai mắt.

Diệp Huyên thu hồi ý nghĩ rồi nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất đứng lên sau đó nói: “Đến cứ điểm không gian của bọn họ!”

Nói xong, nàng ta đi về phía xa xa đó.

Diệp Huyên đi theo sau, hắn hỏi: “Đột phá cái gì rồi?”

Tiểu Thất nói: “Một số cảm ngộ trong kiếm đạo”.

Dứt lời, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn nghe không?”

Diệp Huyên cười nói: “Muốn!”

Tiểu Thất vừa đi vừa nói: “Kiếm tu, thật ra thứ phải tu chính là tâm, cũng chính là kiếm tâm. Tâm như thế nào thì người như vậy, kiếm như vậy. Ngày nào ta cũng sẽ tự vấn tâm một lần”.

“Vấn tâm?”

Diệp Huyên hơi cau mày lại: “Nghĩa là gì?”

Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Là tự suy ngẫm, tâm sẽ không lừa ngươi, mỗi ngày hãy tự vấn, chỉ thẳng vào lòng mình!”

Diệp Huyên trầm ngâm.

Thật ra lòng người có mặt thiện nhưng cũng có mặt tối.

Mà mặt tối này rất nhiều người căn bản không dám đối mặt, vẫn luôn trốn tránh.

Trốn tránh không có nghĩa là nó không tồn tại, ngược lại càng trốn tránh thì nó càng tối tăm!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.