Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Được, ta đồng ý với cô. Nhưng ta hi vọng chờ đến lúc nó khôi phục lại kí ức được một ít, rồi cô hẵn đi".
A Việt nhìn thẳng vào Diệp Huyên: "Ngươi có thấy ta bạo lực không?"
Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: "Có một tẹo thật!"
A Việt lại nói: "Nó còn bạo lực hơn cả ta! Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi thông cảm cho nó, sau này nó khôi phục rồi, ngươi lãnh đủ!"
Diệp Huyên không hiểu: "Tại sao?"
A Việt lạnh lùng đáp: "Ngoại trừ chủ nhân nó ra, ai nó cũng không nể cả, cho dù là Đại tỷ ngày trước nó cũng không phục nữa là, còn như ngươi, có thể nó sẽ đánh chết tươi đấy!"
Diệp Huyên cười khổ: "Chắc là không đâu?"
A Việt nhún vai một cái: "Có tin hay không thì tùy ngươi, nhưng mà ta đề nghị nhé, khi nó còn chưa khôi phục lại, ngươi mau tống nó đi đi, hoặc là để nó vĩnh viễn không khôi phục lại được. Dù sao thì bây giờ nó cũng tốt lắm, tuy vẫn ngu, nhưng dễ bắt nạt!"
Diệp Huyên: "..."
A Việt đang định nói tiếp thì Diệp Huyên bỗng hỏi: "Chủ nhân ban đầu của tháp này là ai vậy? Lợi hại không?"
Nghe vậy, A Việt trầm mặc.
Diệp Huyên nhẹ giọng hỏi: "Không thể nói à?"
A Việt lắc đầu, sau đó đáp: "Là một người rất là rất là rất là lợi hại, còn hiểu rất nhiều rất nhiều rất nhiều chuyện, nói chung là ghê gớm đáng gờm lắm..."
Diệp Huyên hỏi: "Vậy so với chủ nhân của kiếm trên đỉnh tháp đi, ai lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/321199/chuong-1701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.