Bởi vì trong tình huống bình thường, Diệp Huyên phải sợ sệt, dù sao bây giờ hắn chỉ là một Khí Biến Cảnh, nhưng Diệp Huyên lại quá bình tĩnh, hơn nữa còn vô cùng hợp tác!
Chuyện khác thường tất có mưu mô!
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Diệp Huyên, bảo vật này ở trên người ngươi chỉ khiến ngươi gặp phải tai họa trùng trùng thôi, ngươi hiểu không?"
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta hiểu, vì thế ta đồng ý giao bảo vật này ra cho các hạ, để cầu an toàn cho bản thân".
Nói xong, giữa lông mày hắn xuất hiện một ảo ảnh tòa tháp nhỏ ngưng tụ lại.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông trung niên liên tiếp lùi về phía sau, sắc mặt gã cực kỳ khó coi: "Diệp Huyên, rốt cuộc ngươi đang bày trò gì!"
Diệp Huyên làm vẻ vô tội: "Ta không có bày trò gì cả, chỉ là muốn giao bảo vật cho ông thôi mà! Ông không muốn à?"
Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh xuống đến mức đáng sợ: "Diệp Huyên, ngươi..."
Trực giác nói cho gã biết, chuyện này rất không bình thường, phải là quá không bình thường. Nhưng cứ thế rời đi thì gã lại không cam lòng! Hơn nữa nếu rời đi thì phải báo cáo kết quả với phía trên như nào đây?
Sau một hồi dằn co, người đàn ông trung niên mới nói: "Ngươi đặt bảo vật đó đặt ở trước mặt ta, ta tự đến lấy!"
Diệp Huyên gật gật đầu: "Được thôi!"
Nói xong, ảo ảnh tòa tháp nhỏ giữa lông mày hắn đột nhiên bay ra, sau đó vững vàng trôi ra trước mặt, còn Diệp Huyên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320424/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.