Cái gật đầu hết sức thản nhiên của hắn khiến một sự im lặng bao trùm lấy cả điện.
Bỗng nhiên một ông lão áo đen đứng bật dậy, quắc mắt phun ra: “Láo xược! Ngươi...”
Nhưng Diệp Huyên chỉ lắc đầu: “Chư vị à, ta biết các người đưa ta đến đây nào phải muốn ta làm Thiếu tông chủ gì, mà chỉ muốn báu vật trong tay ta thôi, đúng không?"
Những người khác không ngờ hắn lại huỵch toẹt như vậy, ai nấy đều lộ vẻ đều bất ngờ, nhìn hắn không rời mắt.
"Ngươi khiến chúng ta ngạc nhiên đấy”, Trần Bắc Huyền bỗng phì cười, vừa nói vừa nhìn Diệp Huyên: “Ngươi dám đến đây lại còn bình tĩnh đến vậy, có lẽ là còn giấu chiêu gì trong tay nhỉ? Mang ra cho bọn ta xem nào”.
Diệp Huyên cất giọng: “Nhà họ Độc Cô muốn nó, bọn họ đã không còn. Nhà họ Cổ muốn nó, họ Cổ cũng không còn. Tông chủ Nam Võ Tông các người cũng muốn nó, mạng cũng để lại. Bắc Võ Tông đây là muốn bị nhổ cỏ tận gốc hay sao?"
Đôi mắt người đàn bà nheo lại: “Ngươi đang uy hiếp chúng ta ư?"
Diệp Huyên cong môi: “Bà có thể hiểu như vậy”.
Nụ cười của bà ta trở nên lạnh lẽo: “Vậy để chúng ta xem ngươi có bản lĩnh gì”.
Vừa dứt lời, một hơi thở hùng hậu đã ầm ầm vồ đến. Nơi nó đi qua, không gian chấn động kịch liệt như sắp sửa đứt đoạn, trông vô cùng đáng sợ.
Nào ngờ, một cái móng vuốt bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nhẹ nhàng vỗ xuống.
Uỳnh!!
Luồng khí tức kia tan biến như một làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320416/chuong-906.html