Diệp Huyên nhìn về phía yêu thú nhỏ, nó đang tham lam liếm lưỡi, vừa nãy linh hồn Độc Cô Liên đã bị nó nuốt chửng.
Diệp Huyên nhìn về phía Giản Tự Tại: "Đa tạ!"
Giản Tự Tại cười nói: "Nghĩ thông suốt rồi?"
Diệp Huyên gật đầu: "Thông suốt được rất nhiều chuyện!"
Giản Tự Tại khẽ mỉm cười: "Ngươi bây giờ miễn cưỡng cũng được coi là không tệ, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với hai chữ thiên tài!"
Diệp Huyên khẽ cười nói: "Từ từ đi, từ từ đi!"
Giản Tự Tại cười ha ha: "Được, tốt lắm, có tâm cảnh này, có thể thành ngọc sáng!"
Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời: "Ta phải đi rồi".
Diệp Huyên hỏi: "Tiền bối muốn đi đâu?"
Giản Tự Tại cười nói: "Nơi ta phải đến".
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía con yêu thú nhỏ nọ, nó vội vàng cúi đầu xuống.
Giản Tự Tại nhẹ giọng nói: "Con thú này chính là hung thú Đế Khuyển hộ tộc của Thần tộc, bản tính nó là ác, chỉ xem trọng cường giả, với thực lực của ngươi bây giờ, căn bản không thể khiến nó cam nguyện thần phục. Giữ nó lại bên cạnh có thể nói là nửa phúc nửa họa, ngươi tự chọn đi".
Diệp Huyên nhìn về phía yêu thủ nhỏ, nó vẫn cúi đầu, không thấy được vẻ mặt.
Diệp Huyên khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Giản Tự Tại, lại cười bảo: "Giản cô nương, ta muốn nhận người làm tỷ tỷ nuôi, không biết ý người như thế nào!"
Giản Tự Tại ngây cả người, sau đó bắt đầu cười ha hả, nàng ta vừa cười vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320412/chuong-902.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.