Diệp Huyên đứng lặng thinh, cứ thế, hắn đứng liền ba canh giờ.
Suy nghĩ!
Từ đầu đến giờ, hắn đều đang lẳng lặng suy nghĩ.
Suy nghĩ về quá khứ, suy nghĩ vễ hiện tại, suy nghĩ về tương lai.
Kiếm đạo!
Mười tám tuổi hắn mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm, mà người dạy hắn kiếm là cô gái váy trắng, người này là cường giả tuyệt thế mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng. Về tu luyện, cũng là cô gái váy trắng cho hắn Vô Địch Kiếm Thể.
Cô gái váy trắng là người dẫn đường của hắn!
Có thể nói, khởi điểm của hắn đã rất tốt, vô cùng vô cùng tốt.
Không chỉ thế, cô gái váy trắng còn cho hắn một đường đi trong kiếm đạo, giúp hắn không bị lạc lối trên con đường tu kiếm đạo này.
Niềm tin!
Tự tin!
Từ trước đến giờ, có thể nói nòng cốt của kiếm đạo hắn chính là hai thứ này.
Nhưng nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn thật sự hiểu kiếm đạo sao?
Mà con đường tu kiếm đạo, lại giản đơn đến vậy sao?
Nghĩ tới đây, lông mày Diệp Huyên nhíu lại thật chặt, lại qua khoảng ba canh giờ nữa, lông mày của hắn mới từ từ giãn ra...
Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ một chuyện!
Kiếm đạo kiếm đạo!
Cho tới nay, đạo mà hắn đi là kiếm đạo mà cô gái váy trắng đã bày ra cho hắn. Con đường này rất dễ đi, nhưng lại không phải tự hắn đi ra.
Đơn giản mà nói, chính bản thân hắn cho đến nay đều không có một lối đi riêng cho chính mình!
Nghĩ tới đây, trên mặt Diệp Huyên dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320403/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.