Chạy?
Vẻ mặt ông lão áo xám hơi khó coi, ông ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Đạo Nhất Thành cách đó không xa: “Để xem ngươi có thể trốn bao lâu!”
Vừa dứt lời, ông ta đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong thành.
Diệp Huyên lắc đầu thở dài, những cao thủ này không dễ lừa gạt! Diệp Huyên trầm ngâm suy nghĩ trong góc tường.
Thật ra hắn biết những người bên ngoài này đều đoán tháp Giới Ngục trên người hắn đã rơi vào tay học viện Đạo Nhất, chỉ là họ không dám công khai đi tìm học viện Đạo Nhất, nhưng họ dám tìm hắn!
Do đó chiêu dời thù hận này hoàn toàn vô dụng, những người này vẫn sẽ không bỏ qua cho hắn!
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Đại thần tầng hai, người có thể giúp ta đánh nhau không?”
“Không thể!”, đại thần tầng hai trả lời một cách rất quyết đoán.
“Tại sao?”, Diệp Huyên hơi khó hiểu.
Đại thần tầng hai lạnh nhạt đáp: “Ta phải phục hồi nguyên khí!”
Diệp Huyên cười khổ.
Đại thần tầng hai không thể ra tay, tầng bốn cũng không thể ra tay, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình! ! Nhưng hắn không đánh lại người ta!
Khi nào không đánh lại thì phải dùng trí!
Lúc này đại thần tầng hai bỗng lên tiếng: “Ngươi có thể mượn thanh kiếm bên phải ngoài cùng trong số ba thanh kiếm trên đỉnh tháp”.
Diệp Huyên nghe vậy thì lập tức sửng sốt, ngay sau đó hắn vội vàng hỏi: “Mượn? Không phải thanh kiếm đó đang trấn áp tháp này sao?”
Đại thần tầng hai hờ hững đáp: “Tháp này có một tia kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320238/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.