Diệp Huyên đi cùng ông lão áo đen và Phong Cảnh đến đỉnh núi. Trên đó là một tòa cung điện bề thế với bức tượng cao chừng mười trượng tạo hình một người đàn ông trung niên án ngữ trước cổng chính.
Người được tạc tượng chính là Mục Đạo Nhất, nhân vật truyền kỳ của tinh vực Vị Ương.
Mà cung điện phía sau pho tượng tất nhiên là điện Đạo Nhất. Khi Diệp Huyên được đưa vào đại điện, bên trong có sáu người: ba ông lão, hai người đàn ông trung niên và một người phụ nữ xinh đẹp.
Vị Đại trưởng lão cũng có mặt ở đó.
Ánh mắt của họ dồn dập tập trung lên người hắn.
Đại trưởng lão lên tiếng: “Ngươi có biết hai người Vương phó viện trưởng đã chết không?"
"Phong tiền bối đã nói với ta”.
Diệp Huyên gật đầu, cười khổ: “Đại trưởng lão sẽ không cho rằng ta là thủ phạm đấy chứ?" ! Đối phương chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên càng bất đắc dĩ, đang toan mở miệng thì Đại trưởng lão lại lên tiếng: “Hắn chết trong ngục tối, mà ngươi thì rõ ràng không có năng lực lẻn vào đó giết người mà thần không biết quỷ không hay. Chúng ta tìm ngươi đến chỉ để hỏi về món báu vật kia”.
Những lời này khiến Diệp Huyên lập tức đề cao cảnh giác.
Đại trưởng lão tiếp lời: “Chúng ta cho rằng kẻ thủ ác giết hai người họ để đoạt lấy báu vật kia nên muốn hỏi ngươi một chút, nó thật sự bị Vương Thiên Nhai lấy mất rồi?"
Diệp Huyên vội đáp: “Đúng vậy, ngày ấy Vương phó viện trưởng bắt ta đi vào rừng. Hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320228/chuong-717.html