*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không lâu sau, ông lão đi ra từ khu vực kiếm mộ, ôm một cái hộp trong tay.
Ông lão đưa cái hộp đến trước mặt Việt Kỳ, nàng ấy mở ra nhìn thử, bên trong có bốn thanh kiếm!
Toàn bộ đều là bậc Thiên!
Việt Kỳ xoay người đưa hộp cho Diệp Huyên, hỏi: “Đủ chưa?”
Đủ chưa? Nghe thấy lời của Việt Kỳ, khóe mắt ông lão lập tức giật giật.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Chắc là đủ rồi!”
Việt Kỳ xoay người nhìn về phía ông lão: “Thêm một thanh kiếm nữa!”
Ông lão: “…”
Diệp Huyên: “…”
Một lát sau, ông lão lại lấy một thanh kiếm ra.
Cũng là kiếm bậc Thiên!
Vì thế, Diệp Huyên lấy được năm thanh kiếm!
Việt Kỳ cũng không nói gì, xoay người đi thẳng.
Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lát, sau đó nhếch miệng cười: “Sư phụ này thật tốt!”
Lúc này hắn cảm thấy rất ấm áp, vì Việt Kỳ không hỏi hắn cần kiếm này làm gì, là tin tưởng hắn. Cảm giác được người khác tin tưởng thế này thật sự rất tốt!
Ông lão nhìn Diệp Huyên, sắc mặt hơi khó coi, nhưng không nói gì, xoay người rời đi.
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyên vẫn còn hơi cảm thán. Hắn không biết vì sao Việt Kỳ có thể lấy được nhiều kiếm bậc Thiên như vậy, nhưng hắn biết nếu không có Việt Kỳ, chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320148/chuong-637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.