Thương Kiếm Tông nghiêm cấm nội đấu. Nếu có mâu thuẫn có thể nhờ trưởng lão đến hòa giải, nếu vẫn không được thì xin khiêu chiến sinh tử, nhưng trường hợp này cũng đã tuyệt tích trong gần trăm năm qua rồi.
Một tông môn để mâu thuẫn tồn tại sẽ ngập chìm trong chướng khí mịt mờ, vậy vì một khi có ai tranh cãi vô lý hoặc cố tình gây sự, Thương Kiếm Tông sẽ lập tức tống cổ kẻ ấy.
Lam Vũ im lặng một hồi, tặng Diệp Huyên một cái liếc sắc lẻm như dao cạo rồi nhấc chân đi vào bên trong đảo.
Cô gái còn lại - Cổ Nguyệt - cũng nhìn Diệp Huyên một cái trước khi đi theo.
Bách Lý Vân lại đi đến, vỗ vai Diệp Huyên: “An huynh à, tính tình Lam Vũ sư tỷ không được tốt, huynh đừng chấp nhặt. Hơn nữa sư tỷ đã tu đến Huyền Kiếm đỉnh cao, không dễ chọc đâu”.
Diệp Huyên chỉ lắc đầu cười cười: “Thì ta cũng đâu dễ chọc, ha ha...”
Bách Lý Vân cười nói: “An huynh mà dữ thì trên đời này chẳng còn ai hiền lành cả. Thôi, chúng ta đi theo đi. Vì mâu thuẫn nội bộ mà không tương trợ đồng môn chính là phạm đại kỵ”.
Nói xong, hắn ta lôi Diệp Huyên đi.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Diệp Huyên không thư giãn được cho dù chỉ một giây, bởi vì trực giác của hắn nói rằng nơi này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Không lâu sau đó, bốn người họ dừng bước trước một cung điện màu đen.
Thấy ba người còn lại lập tức cau mày, Diệp Huyên hỏi: “Sao vậy?"
Bách Lý Vân thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320067/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.