Diệp Huyên gật đầu, hắn nắm lấy sợi dây leo bên cạnh rồi leo xuống dọc theo dây.
Cứ thế, khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được hai chân mình chạm đất.
Dưới chân có nước, không đúng, mặt Diệp Huyên đột nhiên biến sắc, vì dưới chân hắn không phải nước, đây là máu!
Máu!
Diệp Huyên lập tức cảnh giác, hắn vội hỏi: “Đại thần tầng hai, nơi này có nguy hiểm không?”
Sau một nháy mắt im lặng, đại thần tầng hai bỗng lên tiếng: “Không nói cho ngươi biết!”
Mẹ nó!
Diệp Huyên suýt nổi khùng!
Có nhầm lẫn gì không?
Đã lúc nào rồi mà còn phải tỏ ra kiêu ngạo? Nhưng thật sự là đánh không lại, nếu không hắn rất muốn đánh cho đại thần tầng hai một trận!
Tính tình quái quỷ gì thế này?
Cần phải rèn!
Tiếc là đánh không lại!
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu để dập tắt ý nghĩ muốn đánh người của mình. Hắn nở một nụ cười tự cho là vô cùng dịu dàng, dùng giọng nói mà hắn cảm thấy là dịu dàng nhất đời mình: “Đại thần, xin hỏi nơi này có nguy hiểm hay không?”
Một lát sau, tầng hai lên tiếng: “Có!”
Nụ cười của Diệp Huyên càng rạng rỡ hơn: “Nguy hiểm gì?”
“Không biết!”, lần này tầng hai trả lời rất nhanh.
Nụ cười trên môi Diệp Huyên cứng đờ, không biết... không biết thì ngươi nói làm gì!
Một lát sau, Diệp Huyên lắc đầu rồi tiếp tục đi tới.
Máu dưới chân rất nhiều, mùi máu xung quanh cũng nồng nặc, đặc biệt là càng đi tới thì mùi máu càng nồng.
Chắc chắn không phải nơi tốt lành gì!
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320031/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.