Mọi người xung quanh đều nhìn Diệp Huyên, bình thường Diệp Huyên rất ôn hòa, đặc biệt là khi ở học viện Thương Lan, đừng nói là người ngoài, dù là học viên của học viện Thương Lan cũng rất ít thấy hắn nổi giận.
Nóng tính!
Diệp Huyên hắn cũng rất nóng tính, nhưng xưa nay hắn sẽ không nổi nóng với người của mình.
Mà lúc này, những người xung quanh đã không phải người của mình nữa.
Ngựa hiền bị người cưỡi, người hiền bị bắt nạt!
Một con người không thể mất hết lương tri, không thể không có nhân tính, không thể không có giới hạn, nhưng càng không thể không có huyết tính!
Nếu một người ngay cản huyết tính cũng không có, vậy sống sót còn ý nghĩa gì nữa?
Nhân tính bổn thiện, nhưng cũng phải có ác!
Thiện với người tốt, với người của mình; ác, đương nhiên là với kẻ ác.
Vì đối với kẻ ác, ngươi phải ác hơn, tàn nhẫn hơn bọn họ, bọn họ mới không dám ức hiếp ngươi!
Chuyện như lấy đức báo oán, xưa nay Diệp Huyên sẽ không làm, cũng không muốn học viên của mình làm.
Sau khi Diệp Huyên nói xong, mấy người xung quanh đều lùi về sau, vì dưới chân Diệp Huyên có đến mấy chục cái đầu máu chảy đầm đìa.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, thật ra người trước mặt cũng không dễ trêu vào!
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không ai dám nói nhảm nữa, không một ai!
Diệp Hinh và những học viên khác của học viện Thương Lan cúi chào Diệp Huyên, sau đó đi về phía xa, đám người trước mặt bọn họ vội vã tách ra hai bên, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/320024/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.