Kiêu ngạo!
Quá kiêu ngạo!
Những người đang có mặt nhìn chằm chằm Diệp Huyên, mẹ kiếp, bọn họ còn chưa ra tay đâu! Tên trước mắt chẳng những vừa xuất hiện đã ra tay còn muốn bọn họ gọi người?
Rốt cuộc là ai tìm ai gây chuyện đây?
Dù người đàn ông trung niên trước mặt Diệp Huyên cố ép mình bình tĩnh, nhưng trên mặt gã ta vẫn không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Gã ta biết mình đã đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi.
Vì gã ta là Vạn Pháp Cảnh đấy!
Nhưng khi nãy gã ta còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã chĩa và giữa lông mày của gã ta rồi!
Lúc này, đầu óc gã ta dần tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hiểu vì sao Liên Minh Hộ Giới đã bỏ ra nhiều tiền thưởng như vậy để treo thưởng cho mạng của Diệp Huyên nhưng Diệp Huyên vẫn còn sống rồi.
Gã ta đang muốn nói chuyện thì Diệp Huyên lại nói: “Gọi người!”
Người đàn ông trung niên chần chừ một lát rồi nói: “Các hạ, ta chịu thua, ta tình nguyện lập tức rời khỏi Khương Quốc, ta…”
“Nói bậy cái gì vậy!”
Diệp Huyên nổi giận nói: “Ngươi từ xa chạy đến đây, còn chưa đánh đã muốn đi rồi à? Có phải xem thường ta không? Có phải xem thường ta không?”
Nói xong, hắn đột nhiên chém một kiếm xuống.
Xoẹt!
Một cánh tay của người đàn ông trung niên lập tức bay ra ngoài!
Máu tươi bắn ra!
Mọi người sợ ngây người!
Mẹ kiếp, tên này bị điên à?
Rất nhiều người không nhịn được lùi về sau…
Sắc mặt người đàn ông trung niên đứng đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319992/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.