“Nhưng nếu ta có thực lực, chắc chắn ta sẽ ngăn cản tiền bối”.
Cô gái váy trắng nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nàng ấy khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi nhẹ nhàng: “Kiếm tu thì phải thẳng lưng làm người, phải thẳng lưng mới không thể mất đi tín niệm và nguyên tắc làm người ngay cả khi đối mặt với kẻ mạnh hơn mình gấp nghìn lần”.
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nhẹ nhõm, xem ra thế giới này có lẽ tạm thời sẽ không biến mất!
Cô gái váy trắng bỗng nhiên lại nói: “Ngươi cho rằng một kiếm ta dùng ở học viện Thương Mộc là thật sự muốn huỷ diệt thế giới này?”
Diệp Huyên cau mày: “Một kiếm đó của tiền bối có hàm ý khác?”
Cô gái váy trắng ngẩng đầu lên nhìn tinh không xa xăm, một lát sau, nàng ấy nhẹ giọng đáp: “Ta đã từng nói với ngươi, có người ở nơi sâu trong tinh không đang dòm ngó thế giới của các ngươi, mà hơi thở của người kia đã thâm nhập vào thế giới này, hơn nữa còn bày ra một đại trận vô hình. Một kiếm đó của ta đã khiến trận này bị trọng thương, có điều ta cũng không dám dùng hết sức. Nếu ta tận sức, đừng nói là thế giới của các ngươi, vũ trụ của các ngươi cũng sẽ bị phá huỷ!”
Diệp Huyên:
Cô gái váy trắng đưa mắt nhìn sang Diệp Huyên: “Sở dĩ lần này ta xuất hiện là vì người kia đang tìm ta!”
“Sau đó thì sao?”, Diệp Huyên hỏi theo bản năng.
Cô gái váy trắng hờ hững đáp: “Ta nhìn đối phương, sau đó bảo đối phương cút!”
Diệp Huyên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319965/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.