“Hỗ trợ cái quằn què ấy!”
Lúc này ở bên phải của Diệp Huyên, một thanh niên nổi giận nói: “Hỗ trợ con mẹ gì? Chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ dựa vào một câu của ngươi mà muốn bảo chúng ta trở về sao? Ngươi…”
Diệp Huyên buông tay ra, kiếm Liên Tú trong tay đột nhiên bay ra ngoài.
Phụt!
Tên thanh niên vừa mới nói chuyện im bặt, bởi vì có một thanh kiếm đã xuyển thủng trán hắn!
Không hề có sức đáp trả!
Ánh mắt mấy trăm con người trước mặt Diệp Huyên ngoài sát ý ra thì còn có thêm vài phần nghiêm nghị.
Tay phải Diệp Huyên ngoắc một cái, kiếm Liên Tú bay trở về trong tay hắn, hắn cầm kiếm Liên Tú chỉ vào mấy trăm người trước mặt: “Còn ai không phục nữa không? Ra đây!”
Còn ai không phục nữa không!
Không gian vô cùng yên ắng.
Ở cách đó không xa, Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên, trong mắt hiện nên ý cười: “Đàn ông tốt thì nên như vậy!”
Thác Bạt Tiểu Yêu gật đầu: “Không hổ là bằng hữu của Thác Bạt Tiểu Yêu ta, được lắm, được lắm!”
Mọi người:
Ở cách đó không xa, có một thanh niên mặc áo bào đen từ giữa mấy trăm người đi ra ngoài, hắn ta quan sát Diệp Huyên, nói: “Các hạ muốn lấy lực lượng một người dọa chúng ta lui về, thứ cho ta nói thẳng, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!”
Nói xong, hai mắt hắn ta nhắm lại, tay phải giấu ở trong áo từ từ nắm chặt lại.
Chỉ cần Diệp Huyên mở miệng nói chuyện thì hắn ta sẽ lập tức ra tay, đánh Diệp Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319957/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.