Diệp Huyên trợn mắt ngoác mồm, bảo vật bậc Thiên, làm mất? Làm mất?
Thác Bạt Tiểu Yêu khịt mũi một tiếng: “Ta cũng đâu muốn! Ta chỉ đem ra ngoài chơi một lúc, do nó tự chạy mất! Nó tự chạy chứ đâu phải ta để nó chạy, cha ta không trách nó mà lại đi trách ta, có công bằng không? Nếu không phải vì ông ấy là cha ta, ta đã, đã vì việc nước quên tình nhà từ lâu rồi!”
Vì việc nước quên tình nhà...
Diệp Huyên:
Rõ ràng Thác Bạt Tiểu Yêu vẫn còn hơi ấm ức, nàng ta ngồi bên cạnh Diệp Huyên, mặt mày giận dữ: “Kiếm tu, ngươi là người thành thật nhất, ngươi nói đi, việc này là lỗi của ta sao? Ta cũng không để bảo vật bậc Thiên đó chạy, nó thật sự tự chạy mất, ta cũng không có cách nào!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Hiểu rồi, ừm, việc này không thể đổ lỗi cho cô, chủ yếu là lỗi của bảo vật bậc Thiên đó, sao nó lại chạy mất chứ? Nếu nó không chạy thì tất cả những vấn đề kia cũng mất, đúng không?”
Thác Bạt Tiểu Yêu nhìn Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Nếu cha ta thông minh bằng một nửa ngươi, ta đã không bỏ nhà ra đi rồi”.
Diệp Huyên lắc đầu cười, hắn vẫn quyết định khuyên nhủ: “Tiểu Yêu, cô bỏ nhà đi lâu vậy rồi, chắc chắn cha cô sẽ lo lắng, cô nói xem?”
Thác Bạt Tiểu Yêu “hừ” một tiếng: “Nếu ông ấy không đi tìm ta, ta sẽ không bao giờ về nhà!”
“Tại sao?”, Diệp Huyên hơi khó hiểu.
Thác Bạt Tiểu Yêu lạnh nhạt đáp: “Cứ vậy mà về thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319923/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.