Diệp Huyên!”
Mộ Thanh Huyền nhìn chằm chằm Diệp Huyên, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng Diệp Huyên đã chết từ lâu rồi.
Diệp Huyên không nhìn thẳng vào Mộ Thanh Huyền, hắn nhìn về phía Thác Bạt Tiểu Yêu: “Cha của cô có từng mắng cô không?”
Thác Bạt Tiểu Yêu lắc đầu.
Diệp Huyên lại hỏi: “Đại bá của cô có từng mắng cô không?”
Thác Bạt Tiểu Yêu lại lắc đầu.
Diệp Huyên đột nhiên nổi giận chỉ vào Mộ Thanh Huyền trên không trung, phẫn nộ nói: “Vậy ông ta dựa vào cái gì mà mắng cô chứ?”
Nghe vậy, Thác Bạt Tiểu Yêu lập tức siết chặt tay trái, nàng ta ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Huyền trên không trung, vẻ mặt cực kỳ tức giận: “Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta!”
Diệp Huyên vội hùa theo, tức giận chỉ vào Mộ Thanh Huyền: “Sao ông lại mắng một người xuất sắc như thế chứ?”
Nghe thấy lời của Diệp Huyên, Thác Bạt Tiểu Yêu càng tức giận hơn, lồng ngực nàng ta phập phồng, búa đinh trong tay rung lên dữ dội.
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó, lúc này, Thác Bạt Tiểu Yêu đột nhiên bật khóc!
Khóc rồi!
Diệp Huyên nuốt lại lời muốn nói!
Có chuyện gì vậy?
Mộ Thanh Huyền trên không trung cũng ngây người.
Thác Bạt Tiểu Yêu lau nước mắt, cực kỳ uất ức: “Đại bá ta, cha ta, ca ca ta, tam thúc ta đều chưa từng mắng ta, ông ta... ông ta dựa vào cái gì mà mắng ta! Dựa vào cái gì chứ!”
Trong lòng Diệp Huyên đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi… Cô gái này thật sự thấy uất ức rồi!
Lúc này, Thác Bạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319898/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.