“Hắn là hy vọng duy nhất của chúng ta ở Thanh Thương Giới. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải liều một lần”.
Trong điện Thương Lan, Diệp Huyên, Kỷ An Chi và Bạch Trạch đang ngồi quanh một chiếc bàn.
Trên bàn có bốn món ăn, một món canh.
Sau khi ăn xong, Diệp Huyên để bát cơm lên bàn: “Trưa mai ta sẽ dẫn họ rời đi!”
Bạch Trạch nói: “Ta muốn đi cùng!”
Kỷ An Chi đặt đũa xuống: “Ta cũng đi!”
Diệp Huyên nhìn hai người họ, hắn đang định nói thì Bạch Trạch bỗng lên tiếng trước: “Diệp thổ phỉ, đây là trận chiến cuối cùng, hoặc là mọi người cùng nhau trở về, hoặc là mọi người cùng nhau chết ở Khai Dương Thành”.
Diệp Huyên im lặng.
Bạch Trạch lại nói: “Ở lại đây cũng là một sự giày vò, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với mọi thứ, được chứ?”
Diệp Huyên im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được thôi, trưa mai mọi người cùng đi!”
Bạch Trạch toét miệng cười: “Ăn thêm một bát, ha ha!”
Kỷ An Chi liếc nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Sau bữa tối, trời đã về đêm.
Ngoài điện không có trăng sao, khắp nơi tối đen như mực.
Diệp Huyên ngồi trước thềm đá, trong tay hắn là một người gỗ.
Diệp Liên!
Diệp Huyên nhẹ nhàng vuốt ve người gỗ trong tay, muội muội Diệp Liên đã rời đi một thời gian rồi!
Giờ cô bé sống như thế nào?
Đương nhiên hắn lo lắng!
Trung Thổ Thần Châu!
Tay phải Diệp Huyên từ từ siết chặt người gỗ trong tay, hắn nhất định phải cố gắng hơn nữa!
Bắc Cảnh, Trung Thổ Thần Châu.
Mấy nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319837/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.