Ông lão áo đen lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên chân thành nói: “Thật đó, ta không chém gió đâu, nhà họ An các ông thử tìm hiểu về ta kỹ hơn đi, chỉ cần các ông hiểu rõ về ta thì sẽ phát hiện ta là một người rất xuất sắc”.
Ông lão áo đen đột nhiên nói: “Ta không phải người nhà họ An!”
Diệp Huyên:
Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên, trong mắt không hề che giấu sát ý: “Nhưng ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ tìm hiểu ngươi kỹ hơn”.
Nói xong ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyên đứng ở chỗ cũ, sau đó lắc đầu: “Mẹ nó, ông ta là kẻ địch rồi”.
Lúc này Khương Cửu đã đi tới bên cạnh Diệp Huyên, nàng ấy nhìn phía chân trời xa xa, nói: “Nàng đi rồi sao?”
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về nơi xa, An Lan Tú đã biến mất ở phía chân trời.
Đi rồi.
Không hề dừng bước!
Khương Cửu nói: “Nàng đi vội vàng như vậy, sợ rằng chuyện này rất nghiêm trọng!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết!”
Khương Cửu nhìn Diệp Huyên, trong đôi mắt nàng ấy hiện lên vẻ lo lắng, gia tộc của An Lan Tú không hề tầm thường, nếu như Diệp Huyên và An Lan Tú chỉ là bằng hữu bình thường thì không sao cả, nhưng vấn đề là thái độ của An Lan Tú với Diệp Huyên quả thực không được bình thường.
Ví dụ như cách gọi Tiểu An!
Nàng ấy chỉ biết là chỉ có nàng ấy được phép gọi An Lan Tú là Tiểu An. Ngay cả Đại hoàng tử Khương Quốc từng là đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319828/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.