Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Diệp Huyên cầm kiếm Liên Tú trong tay, đứng ở trước mặt mấy người Lăng Hàn. Kiếm Liên Tú trong tay hắn tỏa ra kiếm mang lạnh lẽo.
Bộc lộ rõ sự sắc bén!
Diệp Huyên và kiếm trong tay hắn mang đến cảm giác này cho mọi người, dường như hắn có thể đâm thủng cả bầu trời vậy.
Ở bên phải cách Diệp Huyên không xa chính là Lục Bán Trang, hai mắt Lục Bán Trang khép hờ lại, giống như một nhà sư già đang thiền vậy…
Thật ra nàng ta đang cảm thấy buồn ngủ, muốn ngủ một giấc!
Ở một nơi khác, Khương Cửu và các binh sĩ đang đứng trên tường thành, Khương Cửu đang mặc một bộ giáp bạc, nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên ở bên dưới, sau đó nàng ấy đột nhiên bật cười.
Một nụ cười vô cùng xinh đẹp, quyến rũ!
Ở ngoài thành, dưới ánh trăng yếu ớt, mọi người chỉ có thể quan sát thấy những bóng người mờ mờ, có thể nói đây chính là cơ hội ra tay tốt nhất của đám sát thủ.
Trong hoàn cảnh này, bọn chúng như hổ mọc thêm cánh!
Nhưng ở dưới tường thành lại vô cùng tĩnh lặng, không có bất kỳ ai ra tay cả.
Chuyện này quá mức khác thường!
Theo lý mà nói khi mấy người Lăng Hàn đột phá thì Diệp Huyên và binh sĩ Khương Quốc phải cẩn thận từng chút một, nhưng hiện giờ Diệp Huyên cho mấy người Lăng Hàn đi ra ngoài thành, đột phá một cách công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319808/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.