Dưới núi Thương Lan, đám người Diệp Huyên đều vui mừng hớn hở, cười không ngậm miệng được.
Cả bốn người đều có thu hoạch lớn!
Nghèo!
Không cần nghi ngờ gì cả, cả bốn người đều rất nghèo, bởi vì hiện giờ học viện Thương Lan không hề có tài nguyên tu luyện gì cả, đừng nói là tài nguyên tu luyện, ngay cả việc ăn cơm cũng phải do bọn họ tự giải quyết!
Về phần linh khí ấy hả, đừng có mơ nữa đi, càng không cần phải nói tới linh khí cực phẩm!
Đúng lúc này Diệp Huyên đột nhiên cất kiếm đi, hắn nhìn về phía ba người Kỷ An Chi: “Tất cả mọi người tới đây!”
Bốn người túm tụm lại cùng một chỗ.
Diệp Huyên nhìn về phía Kỷ An Chi và Mặc Vân Khởi: “Vết thương có đáng ngại không?”
Hai người lắc đầu, Mặc Vân Khởi nói: “Chỉ là vết thương bên ngoài, không quá nghiêm trọng đâu.”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Bốn người ngồi trên mặt đất.
Ba người Kỷ An Chi nhìn về phía Diệp Huyên, chờ hắn nói tiếp!
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó trầm giọng nói: “Chúng ta thắng trận chiến trong hẻm nhỏ, nhưng trận chiến khi nãy thì chúng ta không thắng!”
Ba người Kỷ An Chi im lặng.
Diệp Huyên nhìn về phía ba người: “Trải qua trận chiến trong hẻm nhỏ trước đó, còn cả trận chiến khi nãy nữa, ta tin rằng đám học viên của học viện Thương Mộc sẽ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/319678/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.